XtGem Forum catalog
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  QUÝ NỮ SÁCH 


Phan_6

Quý Bố nghe nói Hoàng hậu cầu tình giúp cho Tống Ý Mặc liền nhân tiện nói, “Xem ra Hoàng hậu cố ý mượn sức của Hầu phủ Trấn Vũ rồi. Đúng lúc Hầu phủ Trấn Vũ có ba vị tiểu thư, Thái tử có thể cưới một trong số ba tiểu thư đó, làm chính phi hoặc làm trắc phi đều được, họ sẽ không cần tốn sức cũng khiến Hầu phủ Trấn Vũ đứng về phe Thái tử rồi.” 

Cảnh Thế Đan nói, “Hầu phủ Trấn Vũ từ sau khi Tống Khản qua đời đã mất đi thực quyền, nhưng đại ca của La phu nhân là La Minh Nhiên lại là cục trưởng của đội binh mã trấn giữ thành, một tay nắm giữ sự an nguy của thành. Vả lại, bạn tốt của Tống Khản khi còn sống là Trần thị trung lại đang tạm giữ chức ở bộ binh, hai người này đều nắm giữ những vị trí trọng yếu. Mượn sức Hầu phủ Trấn Vũ thì có trăm ngàn mối lợi chứ không có hại.” 

Quý Bố cũng mơ hồ biết Khương quý phi ghét cay ghét đắng nhà họ Tống nên sẽ không cho Cảnh Thế Đan tiếp cận bọn họ. Nhưng chẳng may người nhà họ Tống đứng về phe Thái tử thì với Cảnh Thế Đan mà nói về lâu về dài đó chẳng phải là chuyện tốt đẹp gì. 

Cảnh Thế Đan nghĩ tới dáng vẻ của Tống Ý Châu. Hắn cũng không hy vọng Tống Ý Châu và Thái tử có bất cứ quan hệ gì. Cảnh Thế Đan suy tư một lát rồi nói, “Không thể để người nhà họ Tống và Thái tử tiếp cận nhau được!” 

Quý Bố nói, “Huệ vương điện hạ chẳng phải có ân cứu mạng với Tống Ý Mặc hay sao? Chỉ cần mượn sức Tống Ý Mặc, nghĩ cách khiến cậu ta làm việc cho Huệ vương điện hạ thì bên Thái tử cũng sẽ từ bỏ Tống gia thôi. Ngoài ra, Huệ vương điện hạ có lẽ nên dựa vào công chúa Trường Tín bằng cách cưới con gái thứ hai của công chúa Trường Tín là Hàm Thu. Như vậy công chúa Trường Tín nhất định sẽ ủng hộ Huệ vương điện hạ, mà phần thắng của Huệ vương điện hạ lại tăng thêm một chút.” 

Đối với đề nghị cưới Hàm Thu của Quý Bố, Cảnh Thế Đan từ chối cho ý kiến, nhưng nhắc tới Tống Ý Mặc, hắn lại cười nói, “Tiểu hài tử đó thú vị lắm! Cậu ta có quan hệ khá tốt với Thạch Khang, ta chỉ cần nhắn nhủ đôi điều với Thạch Khang là sẽ có cách khiến cậu ta phải làm việc cho ta ngay!” 

Chương 11 Tại Hầu phủ Trấn Vũ, Tống Ý Thiền mở hộp trang sức và cầm lấy một bộ trang sức bằng vàng rồi tỉ mỉ ngắm nghía. Nàng ta cài một cây trâm và soi trước gương rồi cẩn thận ngắm nhìn gương mặt mình, sau đó lại so sánh bản thân với Tống Ý Châu và Tống Ý Bội, cảm thấy tướng mạo của mình không hề thua kém so với hai nàng kia, cái mà nàng ta kém hơn bọn họ chẳng qua chỉ là khí chất tu dưỡng từ nhỏ mà thôi. 

Ôn thị ngồi bên cạnh thấy Tống Ý Thiền trang điểm cũng than thở, “Nếu cha con không qua đời mà năm đó đưa chúng ta vào Hầu phủ, nếu con cũng được giống bọn họ có kẻ hầu người hạ, rồi được học cầm kỳ thi họa thì sao có thể thua kém bọn họ được?” 

Tống Ý Thiền có chút khó chịu trong lòng. Nàng ta nói, “Ngoài những cái đó thì còn sự thừa nhận của người ngoài nữa mẹ ạ. Sáng nay khi con đi thỉnh an phu nhân, lúc đi ra hơi chậm một chút nên vừa lúc nghe thấy có hai nha đầu trong phòng nhắc tới con. Họ nói con theo mẹ sinh sống ở bên ngoài nên cả người đều toát lên khí chất phố chợ, cho dù có mặc tơ lụa hay đeo trang sức đẹp đẽ lên người thì cũng không thoát khỏi khí chất đó. Họ còn bảo con xách giày cho hai vị tiểu thư con phu nhân cũng không xứng, lại còn bắt bọn họ gọi mình là nhị tiểu thư cái gì nữa?” 

Sắc mặt Ôn thị có chút khó coi. Bà ta cả giận, “Lúc ấy nghe được sao con không ra mặt khiển trách bọn chúng rồi bẩm báo luôn trước mặt phu nhân ấy?” 

Tống Ý Thiền cười khổ, “Mẹ à, con nghe giọng nói của một trong hai người đó thì có một người chính là nha đầu tâm đắc bên cạnh em ba đó. Nếu con tố cáo nó thì rất có thể sẽ đắc tội với em ba. Em ba không thể so với chị cả, cô ấy rất nhanh mồm nhanh miệng và hay bao che khuyết điểm, con nhất định không chiếm được ưu thế đâu.” 

Ôn thị vừa nghe nói thế thì sắc mặt liền dịu lại. Bà ta nói, “Không uổng công mẹ ngày đêm dạy bảo con. Con biết xem xét thời thế như thế, tương lai nếu gả vào nhà quyền quý thì cũng có thể gần lành tránh họa mà bảo vệ bản thân được chu toàn rồi.” 

Trong lúc nói chuyện, hai người lại đoán trong lễ chúc thọ của lão phu nhân Tô phủ kia nhất định sẽ có sự xuất hiện của các quý gia công tử. 

Tống Ý Thiền nói, “Phu nhân sợ con thất lễ nên đã vội vàng sai ma ma dạy con các lễ tiết chúc thọ và nói mấy câu nói tốt lành. Vừa rồi phu nhân còn bảo con nói trước mặt bà một lần xong mới cho con về đó.” 

Ôn thị nói, “Hoàng thượng có tổng cộng bốn con trai và một con gái, giờ lại là lễ mừng thọ của Đan lão phu nhân, bà ngoại của Thuận vương. Hễ là người có quan hệ với Tô phủ thì thể nào cũng đến tặng lễ. Chúng ta nên mượn cơ hội này mà được thơm lây, nếu có thể tình cờ gặp được Thuận vương thì cũng là chuyện tốt. Công tử các phủ nhất định cũng sẽ tụ họp. Ngày mai con đi theo phu nhân tới đó, nếu không biết làm thế nào thì cứ để ý chị cả con làm gì mà làm theo, đảm bảo sẽ không gây ra lỗi gì đâu.” 

Tống Ý Thiền vâng theo. Hai người nói chuyện thêm một lát mới thu dọn mọi thứ và chuẩn bị nghỉ ngơi. 

Trong phòng của La phu nhân, bà giữ Tống Ý Châu và Tống Ý Mặc lại nói chuyện. 

La phu nhân thấy Tống Ý Châu vẫn cúi đầu không nói gì thì lại lên tiếng, “Mẹ cũng từng định nếu được thì cho Tống Ý Thiền tiến cung làm phi, nó cũng xinh đẹp, trước mắt trông cũng khá nhu thuận. Nhưng lại muốn giữ nó lại để làm việc có ích hơn, tiến cung sẽ lãng phí. Xem tính cách hiện giờ của nó, nếu có tiến cung thì cũng chỉ được sủng ái một thời gian rồi chẳng đến mấy tháng sẽ bị người ta chèn ép đến không thể trở mình được. Sợ hơn nữa là nếu nó vô ý bị Khương quý phi nắm được thóp rồi liên lụy tới mọi người của Hầu phủ ta thôi. Nói về chuyện này thì chỉ có tính cách của con mới hợp để tiến cung, nhưng mẹ sao có thể cam lòng để con cho lão già đó được? Cho dù ông ta là người tôn quý nhất thiên hạ này thì cũng không thể che giấu được tuổi già. Không thể để con cho lão già đó, cũng không thể kéo dài hôn sự của con mãi, nếu kéo dài thì sau này sẽ bị hạ giá tới mức nào? Vậy nên con chỉ có thể xuất mọi kỹ xảo của mình đi nương nhờ Thuận vương mà thôi!” 

Tống Ý Châu mặc dù vô cùng không muốn dính dáng tới Thuận vương nhưng khi nghe La phu nhân phân tích thêm thì không thể không nghe lời. Bản thân đã mười sáu tuổi, hôn sự quả thật không thể trì hoãn thêm được nữa, mà trong cung lại có tin tức muốn tuyển phi, việc này đã chắc như đinh đóng cột rồi. Giờ nàng cũng chỉ bám víu vào Thuận vương mới có lợi cho vị trí của Hầu phủ Trấn Vũ ở trong cung. 

“Mẹ à, con sẽ cố hết sức!” Tống Ý Châu rốt cuộc ngẩng đầu lên cam đoan một câu với La phu nhân. 

La phu nhân đã lao tâm lao lực quá độ cho việc này. Bà khoát tay nói, “Nghĩ thông suốt là tốt rồi. Trời cũng không còn sớm, con về nghỉ trước đi, ngày mai còn phải dậy sớm.” 

Tống Ý Châu đứng lên cáo từ rồi tự đi ra khỏi phòng và dẫn nha đầu trở về. 

Tống Ý Mặc thấy La phu nhân có vẻ mỏi mệt liền bước lên bóp vai cho bà, vừa bóp vừa thấp giọng nói, “Mẹ không cần lo lắng quá, hành sự tại người, với tài trí của chị cả, chị ấy mà muốn quyến rũ Thuận vương thì thể nào cũng có cách.” 

La phu nhân thở dài, “Dù vậy nhưng nó không cam tâm tình nguyện làm việc này. Chỉ sợ lúc gả cho Thuận vương mà trong lòng lại cất giấu uẩn khúc rồi lúc nào đó sẽ tự gây đau đớn cho bản thân thôi.” 

Lại nói tiếp, nếu trở thành Thái tử phi của Thái tử thì tương lai sẽ có cơ hội trở thành bậc mẫu nghi thiên hạ, trở thành người phụ nữ tôn quý bậc nhất trong thiên hạ này, sẽ được vạn người trong thiên hạ kính ngưỡng, còn nếu gả cho Thuận vương thì dù có được sủng ái chẳng qua cũng chỉ là một vương phi nhàn rỗi mà thôi. Ngay từ thuở nhỏ Tống Ý Châu đã một lòng hướng tới chỗ cao, nàng cũng cho rằng chỉ có đủ mạnh, chỉ có đứng ở vị trí đủ cao mới có thể không giống La phu nhân cả đời lo lắng hãi hùng sợ Khương quý phi ra tay hãm hại. 

Tống Ý Mặc cũng đoán được suy nghĩ của Tống Ý Châu, lại nghĩ tới Tống Ý Bội, nàng nói, “Nói về chuyện này thì chị cả thích hợp làm Thái tử phi hơn chị ba, nhưng mà tình hình trước mắt như vậy, chúng ta cũng chẳng có cách nào. Vả lại, con còn chưa nương nhờ được Thái tử, muốn các chị lên làm Thái tử phi cũng không phải việc dễ dàng gì.” 

La phu nhân nói, “Con cũng đi nghỉ sớm đi, ngày mai còn có nhiều việc phải làm đó.” 

Tống Ý Mặc nghe vậy liền cáo từ rời khỏi phòng. 

Trở lại phòng, Họa Mi vội vàng múc nước rửa chân cho Tống Ý Mặc rồi như mọi khi bôi thuốc mỡ lên chân nàng và tỉ mỉ xoa bóp từ đầu gối trở xuống. 

Sai Họa Mi mỗi ngày chăm sóc đôi chân cho Tống Ý Mặc cũng là chủ ý của La phu nhân. La phu nhân rất sợ mỗi ngày Tống Ý Mặc đều đi đi lại lại rồi lại đứng tấn luyện võ sẽ khiến hai chân trở nên thô kệch, cho nên bà đã đặc biệt cùng chị dâu là Úc thị xin một bài thuốc bí truyền để dưỡng chân, rồi mỗi ngày sai người nấu thuốc mỡ dưỡng chân cho Tống Ý Mặc để nàng nhất định phải có được đôi chân mềm mại mịn màng mới thôi. Sau này khi khôi phục thân phận, nàng cũng sẽ có đôi chân ngọc túc sinh hương, không để cho vị hôn phu chán ghét mà vứt bỏ. 

Xoa bóp và rửa mặt sạch sẽ xong xuôi Tống Ý Mặc mới lên giường nghỉ ngơi. 

Sáng hôm sau thức dậy, mọi người ăn sáng và trang điểm xong, La phu nhân liền dẫn Tống Ý Châu và Tống Ý Thiền ngồi xe ngựa tới Tô phủ, Tống Ý Mặc cũng cưỡi ngựa đi đằng sau xe ngựa. 

Tới Tô phủ, con dâu cả của Đan lão phu nhân là Ngô thị ra đón khách. Thấy bên cạnh La phu nhân có một vị tiểu thư lạ mắt, lại không thấy Tống Ý Bội đâu, bà ta liền hỏi, “Nhị tiểu thư đâu sao không đến?” 

La phu nhân cười nói, “Nó có chút bệnh nhẹ nên không ra ngoài được.” Nói xong bà lại quay sang giới thiệu Tống Ý Thiền với Ngô thị và để Tống Ý Thiền chào hỏi. 

Ngô thị sớm đã nghe nói về chuyện La phu nhân đón con của tỳ thiếp về phủ, giờ lại thấy La phu nhân dường như có ý nâng vị trí của con thiếp lên nên nể tình tươi cười chào hỏi và trêu ghẹo La phu nhân, “Phu nhân cũng giỏi thật, đã sinh được hai cô con gái như hoa như ngọc làm người ta thấy mà thèm, giờ lại nhận thêm một đứa con gái nữa cũng như hoa như ngọc làm người ta thích mắt quá.” 

La phu nhân cười nói, “Phu nhân cũng đừng hâm mộ tôi, Tô Lũ tiểu thư nhà phu nhân cũng rất xinh đẹp, còn chưa biết nhà ai có phúc, tương lai có thể lấy được cô ấy về làm dâu nữa đó!” 

Vừa nói vừa cười, đoàn người đã tiến vào phòng khách. Bỗng có tiếng gọi,”Tiểu Hầu gia!” 

Tống Ý Mặc vừa quay đầu lại đã thấy tướng công của Ngô thị là Tô Nhạc Thiện dẫn theo đám người Cảnh Thế Đan tiến vào. 

Mọi người hơi kinh ngạc. Hôm nay là sinh nhật của bà ngoại Thuận vương, sao Huệ vương lại có mặt ở đây? Mọi người nghĩ lại chợt bừng tỉnh ngộ, gần đây có lời đồn Huệ vương và Thuận vương không hòa thuận, có thể vì muốn dập tắt tin đồn này nên Huệ vương mới cố ý tới mừng thọ Đan lão phu nhân để chứng minh tình cảm huynh đệ vẫn như người một nhà. 

Nghe thấy tiếng gọi của Cảnh Thế Đan, Tống Ý Mặc đành phải quay lại hành lễ, “Bái kiến Huệ vương điện hạ!” 

Cảnh Thế Đan ừ một tiếng, ánh mắt lại lướt qua Tống Ý Mặc nhìn về phía Tống Ý Châu đang đứng cách đó không xa. 

Cảnh Thế Đan vừa đi vào thì Tống Ý Châu đã theo mọi người khom người hành lễ rồi mới đứng thẳng dậy. Đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Cảnh Thế Đan quét tới, nàng lại vội rủ mắt xuống, trong lòng thầm than: Hai nhà đã thù hận nhau như thế, rõ ràng không có khả năng, ngài cần gì phải làm như vậy? 

Cảnh Thế Đan thấy Tống Ý Châu vẫn lạnh lùng như cũ thì trong lòng không khỏi nhói lên một cái, bụng thầm tính phải làm thế nào để thông qua Tống Ý Mặc nói vài câu với Tống Ý Châu mới được. 

Trong chốt lát, Ngô thị đã đưa đám người của La phu nhân tới phòng khách. Cảnh Thế Đan liền kéo Tống Ý Mặc đi theo Tô Nhạc Thiện tới một phòng khác nói chuyện. 

Chuyện Cảnh Thế Đan gặp được Tống Ý Châu rồi ngẩn người ra nhìn mà Tống Ý Châu người ta không thèm để ý tới đã nhanh chóng bay tới tai Thuận vương Cảnh Thế Viêm. 

Sáng sớm hôm đó Cảnh Thế Viêm đã tới Tô phủ, hiện đang ở trong phòng hầu chuyện với bà ngoại là Đan lão phu nhân. Khi nghe tin Cảnh Thế Đan đã tới, hắn đương nhiên sai người đi nghe ngóng một chút. Lát sau, khi nghe đến chuyện Cảnh Thế Đan bị Tống Ý Châu bạc đãi, trong lòng nhất thời vô cùng sung sướng, hắn vỗ tay nói, “Anh ta cũng có ngày này sao!” 

Năm nay Cảnh Thế Viêm mười bảy tuổi, ít hơn Cảnh Thế Đan một tuổi. Từ thuở nhỏ hắn đã bị vị ca ca này gây áp lực nên tâm trạng phẫn nộ với Cảnh Thế Đan không hề nhỏ tẹo nào. Thêm vào đó, sau khi sinh con trai, Tô chiêu nghi vốn có cơ hội được phong phi nhưng lại bị Khương quý phi quấy rối. Vì việc này mà Tô chiêu nghi vô cùng căm ghét Khương quý phi, đương nhiên cũng kèm theo cả Cảnh Thế Đan nữa. Còn Cảnh Thế Viêm thì thời thơ ấu luôn bị Cảnh Thế Đan ức hiếp, lớn hơn một chút, hễ hắn thích cái gì thì đều bị Cảnh Thế Đan đoạt trước nên trong lòng chỉ có một nguyện vọng là một ngày nào đó đoạt được thứ mà Cảnh Thế Đan thích, hắn muốn có được một lần dồn ép Cảnh Thế Đan đến không thể trở mình lại được. 

Người theo hầu Cảnh Thế Viên là Tường Vân năm nay mười sáu tuổi, cực kỳ thông mình, biết đoán trúng ý người khác. Thấy thần sắc của Cảnh Thế Viên, gã liền thì thầm, “Thuận vương điện hạ, nếu Đại tiểu thư nhà họ Tống kia cười nói thân thiết với ngài mà bị Huệ vương nhìn thấy thì không biết Huệ vương có tức đến hộc máu hay không?” 

Cảnh Thế Viêm mở to hai mắt vỗ lên đầu Tường Vân, “Ngươi có cách gì còn không nói mau?” 

Tường Vân nói,”Tiểu thư Tô Lũ và con gái của Trần thị trung là Trần Song Ngọc có mối quan hệ khá tốt, mà Trần Song Ngọc lại hay lui tới phủ Trấn Vũ Hầu và rất hiểu Đại tiểu thư nhà họ Tống. Thuận vương điện hạ có thể nhờ tiểu thư Tô Lũ sắp xếp để gặp riêng Đại tiểu thư nhà họ Tống là được.” 

Cảnh Thế Viêm vui sướng xoa xoa khuôn mặt của Tường Vân, “Không hổ thường ngày ta thương ngươi, chuyện này rất tốt, trọng thưởng!” 

Tường Vân cười nói, “Tiểu nhân xin tạ ơn phần thưởng của Thuận vương trước!” 

Đan lão phu nhân hơi nghễnh ngãng nên không nghe rõ Cảnh Thế Viêm và Tường Vân thì thầm với nhau cái gì. Nhưng thấy bọn họ vui vẻ, bà cũng liền cao giọng nói, “Con nói gì đấy, mau nói cho ta biết đi, ta cũng muốn vui!” 

Cảnh Thế Viêm vội quay lại cười nói, “Bọn con đang nói hôm nay có rất nhiều khách khứa, trong đó chắc chắn có mấy vị tiểu thư xinh đẹp. Bọn con phải chú ý nhìn kỹ, không chừng sẽ kiếm được một cô cháu dâu cho lão nhân gia ngài đấy ạ!” 

Đan lão phu nhân cười nói ha hả, “Con cũng mười bảy tuổi rồi, nên cưới vương phi rồi đấy!” 

Trong lòng Đan lão phu nhân cũng hy vọng cháu gái Tô Lũ có thể gả cho Cảnh Thế Viêm, thân sẽ càng thêm thân. Nhưng đối với hôn sự của hoàng gia, bọn họ có muốn đơn phương nóng ruột cũng không làm được gì. Vả lại, trong cung rõ ràng còn để trống hai vị trí phi, Hoàng đế không để Tô chiêu nghi vốn đã có con trai được phong vị, ngược lại còn muốn tuyển người từ phủ của các vị công thần tiến cung làm phi. Khi nghe được tin này, trong lòng Đan lão phu nhân không hề vui vẻ gì, cũng sợ Tô chiêu nghi suy nghĩ. Giờ bà chỉ hy vọng Cảnh Thế Viêm có thể kết hôn với một vị vương phi có thể giúp ích cho hắn, cũng gia tăng thêm cho thế lực cho hắn, không thì mọi chuyện sẽ thấp hơn Khương quý phi một cái đầu. 

Cảnh Thế Viêm đang nói chuyện thì mành được kéo lên. Tô Lũ dẫn Trần Song Ngọc tiến vào bái kiến Đan lão phu nhân. 

Tô Lũ và Trần Song Ngọc thấy Cảnh Thế Viêm ở đó liền vội vàng tiến đến hành lễ.

Cảnh Thế Viêm tủm tỉm cười. Ha, đã có hai người này ở đây, bản vương muốn nói cười thân thiết với Tống Ý Châu thì có khó gì? 

Chương 12 Bữa tiệc mừng thọ của Đan lão phu nhân được bố trí trong vườn. Mọi người nhập tiệc ăn uống xong xuôi xong liền tốp năm tốp ba tản ra. Nhóm thì ngồi trong đình nghe ca hát, nhóm thì kết bạn ngắm hoa, lại có nhóm gặp mặt đùa giỡn với nhau. 

Đan lão phu nhân đảo mắt không thấy Cảnh Thế Viêm đâu liền sai nha hoàn bên cạnh đi xem Cảnh Thế Viêm đang chơi đùa với ai. Nhân lúc trở về phòng thay quần áo, bà lại sai người gọi con trưởng là Tô Nhạc Thiện vào trong nhà nói chuyện. 

Tiệc mừng thọ này của Đan lão phu nhân, ngoài việc tổ chức mừng thọ ra còn có ý định để Cảnh Thế Viêm xem mặt các tiểu thư nhà khác. Chỉ có điều hôm nay bà nhìn qua thì thấy không có ai xứng làm vương phi cả. 

Đợi Tô Nhạc Thiện vào phòng, Đan lão phu nhân sai nha hoàn lui ra rồi sảng khoái hỏi thẳng, “Con thấy trong mấy vị tiểu thư có mặt hôm nay có ai xứng đáng với vị trí vương phi không?” 

Tô Nhạc Thiện trả lời, “Mẹ à, hôn sự của Thuận vương không đến phiên chúng ta làm chủ đâu. Chúng ta cũng đừng nên nhọc lòng vô ích.” 

“Nói nhảm! Nó là cháu ngoại của ta, cho dù không tới phiên ta làm chủ thì cũng có thể giúp nó xem mặt chứ?” Bất mãn với thái độ của Tô Nhạc Thiện, Đan lão phu nhân cao giọng nói, “Uyển Nhiên bây giờ ngay cả chức phi cũng không leo lên được, Hoàng thượng thì coi trọng Thái tử, sủng ái Huệ vương, sắp quên mất còn có đứa con Thuận vương này rồi. Nếu chúng ta không lo lắng cho Thuận vương thì còn ai lo lắng cho nó nữa? Tuy Thái tử đã mất Thái tử phi, Huệ vương hiện giờ còn đang lựa chọn vương phi, hai người đó đều chưa có ý định tuyển lựa gì nhưng không thể để Thuận vương mười bảy tuổi còn không có động tĩnh gì được?” 

Tô Nhạc Thiện nghe Đan lão phu nhân gọi khuê danh của Tô chiêu nghi là Uyển Nhiên thì tình chị em lại gợi lên. Nghĩ tới tình cảnh của Tô chiêu nghi, ông ta nhất thời cũng hơi đau lòng. 

Tô lão thái gia vốn là một thương nhân, địa vị cũng không cao. Chỉ sau khi Tô chiêu nghi tiến cung và sinh được Cảnh Thế Viêm thì Tô gia mới có chút thanh thế. Khi Tô lão thiếu gia qua đời, Tô Nhạc Thiện vừa đỗ đạt tiến sĩ, lại giữ một thực chức ở Lại bộ nên việc Tô gia vốn là dòng dõi buôn bán mới dần dần không bị người ta nhắc tới nữa. Nhưng cho dù là thế, Tô gia cũng không thể nào so sánh được với các gia tộc thế gia khác được. 

Bản thân Cảnh Nam Thiên xuất thân dân gian nhưng cứ một mực coi trọng các tần phi xuất thân danh môn. Dù có một dạo ông ta rất sủng ái Tô chiêu nghi, nhưng ngại cha bà ta nguyên là nhà buôn nên vài lần muốn tấn phong bà ta lên làm phi rồi lại do dự, sau đó lại bị Khương quý phi quấy rối nên dứt khoát không nhắc tới chuyện phong Tô chiêu nghi làm phi nữa. 

Mỗi lần Đan lão phu nhân nghĩ tới chuyện Tô chiêu nghi mặc dù sinh được con trai nhưng địa vị ở trong cung còn không bằng các phi tần không có hoàng tử thì ngực lại đau nhói. Lại nghĩ tới chuyện Cảnh Thế Viêm luôn bị Cảnh Thế Đan ức hiếp, tâm bệnh trong lòng bà lại càng nặng thêm một bậc. 

Tô Nhạc Thiện thấy thần thái của Đan lão phu nhân thì biết bà nhất định sẽ lo lắng cho chuyện hôn sự của Cảnh Thế Viêm rồi. Không biết làm sao ngoài việc giúp đỡ tính toán một phen, cuối cùng ông ta đành lên tiếng, “Nếu thực sự muốn trong mắt Hoàng thượng có Thuận vương thì chỉ còn cách cho Thuận vương cưới con gái của công chúa Trường Tín là Hàm Thu. Đã nhiều năm trôi qua nhưng Hoàng thượng đối với công chúa Trường Tín vẫn ân đãi trước sau như một, công chúa Trường Tín nói một câu bằng người khác nói cả trăm câu. Nếu Thuận vương cưới Hàm Thu thì Hoàng thượng chẳng lẽ không nể mặt công chúa Trường Tín mà tấn phong tỷ tỷ lên phi. Thêm nữa, Thái tử phi mà Thái tử điện hạ cưới về vốn là chị của Hàm Thu, vợ chồng ân ái có nhau, cho dù Thái tử phi đã qua đời thì Thái tử là người trọng tình nghĩa, trong lòng ngài ấy tất nhiên còn nhớ tới người vợ đầu. Tương lai nếu Thái tử đăng vị thì với một tầng quan hệ như vậy, sau này Thuận vương cũng sẽ được hậu đãi thôi.” 

Đan lão phu nhân có chút do dự, “Nhưng mà Thái tử phi vốn ốm yếu. Người còn trẻ như vậy mà ngay cả con nối dõi cũng không kịp để lại một đứa. Ta lại nghe nói Thân Hàm Thu cũng cực kỳ yếu ớt, nếu…” 

Tô Nhạc Thiện lập tức ngắt lời Đan lão phu nhân, “Mẹ à, mẹ cũng chưa từng gặp mặt Thân Hàm Thu mà. Mặc dù gầy yếu nhưng xem tướng mạo cô ta thì không phải là người bạc mệnh đâu. Vả lại cô ta có mẹ là công chúa Trường Tín thì lo gì không tìm được hôn phu như ý. Thuận vương tuy là vương gia nhưng muốn kết hôn với cô ta thì công chúa Trường Tín chưa chắc đã gật đầu đâu.” 

Trước kia khi học tứ thư ngũ kinh, Tô Nhạc Thiện cũng từng nghiên cứu sâuvề Kinh Dịch. Lúc ấy ông ta đã từng mê muội các kiến thức về ngũ hành tướng mạo các loại và trong việc xem tướng mạo cũng có vài phần tâm đắc. Nghe ông ta nói thế, Đan lão phu nhân liền yên tâm hơn rất nhiều. Bà lại nói, “Nếu Thân Hàm Thu không phải người bạc mệnh thì cũng xứng đôi với Thuận vương. Có việc này, chúng ta phải tiến cung bàn bạc với Uyển Nhiên và bảo nó tìm cơ hội thăm dò ý tứ của công chúa Trường Tín xem thế nào. Nếu công chúa Trường Tín bằng lòng và nói vài lời trước mặt Hoàng thượng thì chuyện lớn nhất định sẽ thành.” 

Tô Nhạc Thiện gật đầu. Mắt thấy đã qua một khắc, sợ khách khứa không được tiếp đãi chu đáo, ông ta liền đỡ Đan lão phu nhân ra ngoài. 

Ở một nơi khác, có vài vị phu nhân đang thì thầm bàn luận về chuyện hôm nay Huệ vương cứ chăm chú nhìn Tống Ý Châu. 

“Nói tới chuyện này, Đại tiểu thư của Hầu phủ Trấn Vũ đó cũng là trưởng nữ, cô ta luôn giúp mẹ để ý tới mọi chuyện trong phủ, rất có tài cán. Hồi trước có một lần phu nhân phủ Trấn Vũ Hầu bị bệnh đúng vào dịp sinh nhật công chúa Trường Tín, chính vị Đại tiểu thư này đã dẫn tiểu Hầu gia tới mừng thọ. Khi đó cô ta tuổi còn nhỏ nhưng ứng đối lại cực kỳ khéo léo, ngay cả công chúa Trường Tín cũng phải tán thưởng cơ mà. Sau lại có tin đồn Huệ vương có ý với cô ấy. Mọi người đều nghĩ việc này tất thành, vậy mà không ngờ qua hai năm lại chẳng có tiến triển gì. Hơn nữa, nhìn có vẻ Tống gia không muốn nương nhờ Huệ vương thì phải. Việc này thực sự kỳ quái!” 

“Quả thực kỳ quái! Nếu vị Đại tiểu thư của phủ Trấn Vũ Hầu này đã ngầm đồng ý hoặc có ý với người ta thì cũng phải đính hôn rồi chứ. Vậy mà lại chẳng có bất kỳ động tĩnh gì, nhìn như thể không có chủ ý gì hết. Chẳng hiểu vì sao cô ấy lại lạnh nhạt với Huệ vương vậy nhỉ? Giờ có người tìm hiểu biết được Huệ vương đang nhắm vào cô ta rồi thì ai dám tới cầu hôn nữa? Nếu cứ trì hoãn như thế thì nói không chừng sẽ thành gái lỡ thì đấy.” 

“Ừm. Theo tôi thấy thì có lẽ người ta không trông vào Huệ vương đâu.” 

“Nói vậy là ý gì?” 

“Mấy năm trước tôi nghe thấy loáng thoáng có chuyện hễ Thái tử xuất hiện ở nơi nào là phu nhân Trấn Vũ Hầu sẽ dẫn con gái tới đó. Sau này khi Thái tử quyết định xong Thái tử phi rồi, phu nhân Trấn Vũ Hầu mới ngừng việc đó lại. Giờ Thái tử phi lại qua đời, chẳng phải cơ hội của bọn họ lại tới nữa sao?” 

“Chả trách!” 

Tất cả những lời bàn luận của các vị phu nhân đều bị một nha hoàn lặng lẽ đi mách lẻo cho Đan lão phu nhân biết. 

Đan lão phu nhân có chút khinh thường. Tiểu thư phủ Trấn Vũ Hầu không thèm để Huệ vương vào mắt ư? Phủ Trấn Vũ Hầu đó dám tự cao tự đại vậy sao? Đúng là nằm mơ! 

Bà ta còn đang oán thầm trong lòng thì nha hoàn được sai đi tìm Cảnh Thế Viên lúc đầu đã tới. Người này hành lễ xong liền cúi xuống nói, “Lão phu nhân, Thuận vương điện hạ đang nói chuyện với Đại tiểu thư Tống Ý Châu của phủ Trấn Vũ Hầu ở Tích Thủy Hiên trong vườn Đông Bắc ạ!” 

“Cái gì?” Đan lão phu nhân hết sức kinh hãi. Tống Ý Châu này định giở trò dụ dỗ gì vậy? Mới đầu còn mê hoặc Huệ vương đến thần hồn điên đảo, giờ lại quyến rũ Thuận vương điện hạ là sao? Cô ta là một cô nương còn chưa kết hôn, không sợ bại hoại thanh danh, từ nay về sau không có người rước hay sao? 

Thực ra Tống Ý Châu cũng vô cùng ngạc nhiên. Tô Lũ nói Tống Ý Mặc uống rượu xong liền chạy tới Tích Thủy Hiên định nhảy xuống. Nàng nghe vậy thì vô cùng kinh hãi. Không kịp gọi nha hoàn đi theo, nàng vội vàng sai nha hoàn của Tô phủ đưa nàng tới Tích Thủy Hiên. Mới đến Tích Thủy Hiên nàng đã phát hiện ra nha hoàn đưa mình đi không thấy bóng dáng đâu nữa. Còn Thuận vương Cảnh Thế Viêm thì đang ngồi trong Tích Thủy Hiên. 

Cảnh Thế Viêm lẳng lặng nhìn Tống Ý Châu, thấy y phục và trang sức trên người nàng đều có hình bông hồng, góc áo và cổ tay áo cũng thêu một đóa ngọc phù dung đại đóa, đôi bông tai hình tròn kết bằng tơ nho nhỏ bên tai cứ nhẹ nhàng lúc lắc thật quyến rũ động lòng người. 

“Bái kiến Thuận vương điện hạ!” Tống Ý Châu đưa mắt nhìn một lượt nhưng không thấy bóng dáng Tống Ý Mặc đâu liền biết mình chắc chắn đã bị lừa. Nàng nhanh chóng ổn định lại tâm trạng và cúi người hành lễ với Cảnh Thế Viêm. 

Cảnh Thế Viêm cười nói, “Tống tiểu thư cũng không thích tiệc tùng ồn ào nên tới đây cho yên tĩnh phải không?” 

Tống Ý Châu đáp, “Lũ tiểu thư nói Ý Mặc chạy tới đây. Tôi lo lắng nên vội tới đây xem thế nào, chẳng ngờ Lũ tiểu thư nói đùa, Ý Mặc không có ở đây mà thực ra là Thuận vương điện hạ.” 

Cảnh Thế Viêm cau mày nói, “Ý Tống tiểu thư là bản vương sai Lũ tiểu thư lừa nàng tới nơi này gặp mặt ư?” 

Tống Ý Châu không trả lời thẳng câu hỏi mà chỉ cười nói, “Đúng hay không thì hỏi Lũ tiểu thư sẽ biết thôi ạ. Tôi không quấy rầy Thuận vương điện hạ thư giãn nữa, xin cáo từ!” Tống Ý Châu nói xong liền cất bước đi luôn. 

Tối hôm qua Tống Ý Châu đã dối lòng mà đồng ý với La phu nhân. Nàng nói sẽ tận lực tiếp cận Cảnh Thế Viêm. Nhưng hôm nay khi tới Tô phủ, nghĩ tới chuyện phong phi của Tô Chiêu Nghi luôn bị trì hoãn không thành, vị vương gia Cảnh Thế Viêm này dù là tướng mạo hay tài cán thậm chí còn không bằng Cảnh Thế Đan, trong lòng Tống Ý Châu đột nhiên có chút thay đổi và vốn không định chủ động tiếp cận Cảnh Thế Viêm nữa. Giờ bị Tô Lũ lừa tới tận chỗ này, nàng có chút nghi ngờ đây là kế hoạch của La phu nhân, trong lòng bỗng sinh do dự. Rốt cuộc nên chờ Thái tử điện hạ hay là tương kế tựu kế kiên trì bấu víu vào Thuận vương đây? 


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .